Tuổi thơ của bạn là gì?



Là những trưa hè bước chập chững trên bậc thang của trường tổng hợp, chạy thật nhanh qua khoảng tối có bộ xương mô hình. Nỗi sợ của con trẻ chỉ đơn giản như vậy. Niềm vui giản dị gói gọn trong tiếng chuông báo hiệu tiết dạy kết thúc, ùa tới cửa lớp đón mẹ. Ánh nắng ban trưa trong trẻo xuyên qua những lớp kính màu trăm năm. Ký ức tuổi thơ trở thành một thứ gì đó thật nhiệm màu, và siêu thực.

Có lẽ tình yêu không điều kiện không phải là từ cha mẹ dành cho con cái, mà là ngược lại. Thứ tình yêu ấy đau đáu, khắc khoải mỗi đêm khuya đợi mẹ, mỗi phút tạm biệt ngắn ngủi khi bố thả ngoài cửa nhà. Thứ tình yêu không có sự mưu cầu về hoài bão hay hình tượng thành công trưởng thành của xã hội. Bạn chỉ cần là bạn, là đã đủ để những đứa con của bạn muốn ôm lấy bạn, hít hà mái tóc dù bạc màu hay xơ rối của bạn.

Nhưng tình yêu giữa những người trưởng thành thì khác...


Trong tiềm thức của một đứa trẻ, người lớn mang những nỗi buồn và ràng buộc. Lớn lên rồi, nhận thấy cuộc sống sao nhiều điều phải lựa chọn quá? Cuộc sống không còn là những tháng ngày bình yên nằm trong lòng mẹ nghe tiếng nhạc rơi ngoài hiên nữa. Nếu bạn lựa chọn đúng, điều đó tốt cho bạn. Nếu bạn lựa chọn sai, người ta sẽ nhân cơ hội đó mà bảo “ ô đã nói rồi mà”, sẽ chẳng còn sự sẻ chia và thương cảm chân thành, lựa chọn sai của người này sẽ thành câu chuyện đầu môi cho người kia. Bất hạnh của một người sẽ thành chủ đề bàn tán của nhiều người mà đa phần những người tham dự không nhằm mục đích tương trợ hay đồng cảm.

Cuộc sống của một người lớn cũng buồn nhiều hơn vui. Những giá trị mà bạn trân quý từ trước đến nay, phút chốc, bị những người bạn từng yêu thương vứt bỏ. Ngày hôm nay là nụ cười, hôm sau có thể là lưỡi dao độc ác chĩa về bạn. Cuộc sống đang từ những điều giản đơn bình dị, trở thành một cuộc chạy đua giữa những ràng buộc vô hình, giữa đam mê và cơm áo gạo tiền, giữa sự ích kỷ của bản thân và hạnh phúc của người khác...Lớn lên, ta hầu như chỉ tích lũy thêm được nhiều nỗi buồn hơn, thêm được sự cô đơn, mất đi những người bạn ấu thơ, ta đau đáu vì những mất mát đó và tự hỏi, những người đã quyết định bước ra khỏi cuộc đời ta, rốt cuộc, họ có vui hơn không?


“ Mẹ ơi thế giới mênh mông, mênh mông không bằng nhà mình.
Tuổi thơ như chiếc gối êm, êm cho tuổi già úp mặt ”

(F)

Comments

Popular posts from this blog

Tại sao ta cần có Tết?

Đích đến của một mối quan hệ là gì?