Posts

Tại sao ta cần có Tết?

Image
Lâu lâu có một đợt xã hội "loạn lạc" vì đề xuất bỏ Tết truyền thống, gộp vào một lần cùng Tết dương lịch. Lý do đưa ra thật đa dạng như tiết kiệm thời gian, nhân lực, phát triển kinh tế...Chung quy lại là người ta thấy Tết tốn thời gian và vô nghĩa. Ấy vậy mà đối với tôi, một tâm hồn yêu thích những điều xưa cũ và già cỗi, Tết là điều gì đó dù thật bận rộn và đôi khi phiền phức, nhưng chẳng thể nào không có. Chỉ bởi đơn giản Tết là một trong những khoảng thời gian hiếm hoi trong năm ta được gặp lại hình ảnh "thơ trẻ" của chính mình, mặc dù đôi lúc, hình ảnh ấy cũng đã kịp mất đi đôi phần hồn nhiên. Dạo bé, Tết của tuổi thơ có tiếng nổ lóc chóc của vỏ trấu khi cả nhà quây quần gói bánh chưng dưới sân chung. Các căn biệt thự cổ ở Hà Nội luôn có sự thiết kế khéo léo bằng cách dành một diện tích chừng 50-60m2 để làm thành một khoảng không thoáng đãng cho căn nhà. Và khoảng không ấy trở thành nơi sinh hoạt chung của cả đại gia đình, nơi chụp ảnh ngày Tết và cũng là nơi l...

Đồng nát ký ức

Image
Tôi có một cô bạn thân làm trong ngành khách sạn. Tiêu chuẩn mặc định trong ngành này là "thẳng tăm tắp-đều răm rắp" để thể hiện sự đồng đều chuyên nghiệp, dành sự nổi bật, khác biệt cho khách hàng. Bạn tôi là một nhân viên front office gương mẫu điển hình từ dáng vóc chuẩn, tóc đen gọn gàng, không hình xăm không trang sức, đến trang phục lịch sự không nếp gấp, đến lời nói cử chỉ. Nói chung, sảnh khách sạn khi có bạn đứng trực là một bầu trời thanh lịch mở ra trước mắt khách hàng. Thực ra khi đã sống trong ngành dịch vụ nói chung và khách sạn nói riêng thì mỗi người đều rất ít những thứ được cá nhân hoá, mọi công cụ làm việc đều được công ty cung cấp. Nên khi ra đi, thứ để lại chỉ còn là danh tiếng trong ngành. Cho đến khi bạn tôi nghỉ việc, bạn tôi truyền lại hết cho đàn em kinh nghiệm làm việc cho khách sạn, tài liệu công ty không hề mang đi dù chỉ là một trang bản thảo training. Ngày cuối làm việc, bạn tôi mở ngăn kéo cá nhân vốn được xếp rất gọn gàng, sạch sẽ mang ra nào ...

At the end of the day, what will you remember about me ?

Image
Title là bộ tranh vẽ của họa sĩ X.Lan, một bộ tranh vẽ tay về những điều nhỏ nhặt ta nhớ về những người ta yêu thương sau 1 ngày miết mải lao đi giữa những đầu thành phố. Giống như là khi nhớ về mẹ, tôi sẽ hình dung ra chiếc mũi thon cao duyên dáng cùng chấm nốt ruồi bên cánh mũi. Cách mà mẹ hơi chun mũi lại khi trêu đùa tôi. Hoặc như nhớ về bạn, sẽ nhớ đến bàn tay dài, hơi ửng hồng ở đầu ngón tay, cong một chút khi bạn đưa tay ra cầm vật gì đó. Hay như “anh mèo 10 tuổi”, tôi sẽ nhớ cái điệu bộ uốn éo kêu gào không dứt của nó mỗi khi đón tôi đi làm về. Và trên tất cả, nhớ cái trán hói bướng bỉnh cùng vài sợi tóc lơ thơ vãn thường quệt qua quệt lại mũi tôi mỗi khi ngủ của tiểu Thiên bình. Tôi sợ cái cảm giác người với người rốt cuộc sẽ chỉ còn nhớ đến nhau, hờn dỗi nhau, ghét bỏ nhau chỉ vì những cái like, những biểu tượng trái tim hay vì một dòng “seen” lạnh lẽo. Tại sao bạn lại cảm thấy khó chịu khi không ai like ảnh của bạn hay người bạn muốn like lại ko mảy may chạm tay? Ý nghĩa đằn...

Tuổi thơ của bạn là gì?

Image
Là những trưa hè bước chập chững trên bậc thang của trường tổng hợp, chạy thật nhanh qua khoảng tối có bộ xương mô hình. Nỗi sợ của con trẻ chỉ đơn giản như vậy. Niềm vui giản dị gói gọn trong tiếng chuông báo hiệu tiết dạy kết thúc, ùa tới cửa lớp đón mẹ. Ánh nắng ban trưa trong trẻo xuyên qua những lớp kính màu trăm năm. Ký ức tuổi thơ trở thành một thứ gì đó thật nhiệm màu, và siêu thực. Có lẽ tình yêu không điều kiện không phải là từ cha mẹ dành cho con cái, mà là ngược lại. Thứ tình yêu ấy đau đáu, khắc khoải mỗi đêm khuya đợi mẹ, mỗi phút tạm biệt ngắn ngủi khi bố thả ngoài cửa nhà. Thứ tình yêu không có sự mưu cầu về hoài bão hay hình tượng thành công trưởng thành của xã hội. Bạn chỉ cần là bạn, là đã đủ để những đứa con của bạn muốn ôm lấy bạn, hít hà mái tóc...

Đích đến của một mối quan hệ là gì?

Image
Giữa bộn bề vòng xoáy của dịch bệnh, cách ly, suy thoái kinh tế, mình hãy nói về 1 thứ đau đầu không kém, đó là sự phát triển của các mối quan hệ. Trước kia, chúng ta vẫn luôn chỉ có 1 lối suy nghĩ tuyến tính, "yêu là cưới", tức đích đến cuối cùng, thiêng liêng nhất của tình yêu, là hôn nhân. Nhưng rốt cuộc, sau nhiều dịp bể dâu, ngó nghiêng xung quanh, đi bên lề cuộc đời của những người mình biết, mình chợt nhận ra, hôn nhân có lẽ không còn là đích đến của một mối quan hệ. Hôn nhân trao lên bờ vai của bạn và cả đối tác sức nặng của những trách nhiệm vô hình, sự sẻ chia tài chính, sự công nhận vị thế của nhau trong mắt của không chỉ đối tác, mà cả của họ hàng tông ti nhà đối tác, sức nặng của việc duy trì ngọn lửa hôn nhân, để nó không tắt ngóm sau một đêm mưa buốt lạnh tháng 12 nào đó, trái tim bạn bớt đi những ấm nóng của cảm xúc thưở ban đầu. Hay đơn giản bạn bỗng cảm thấy bức bối với chính không gian gia đình hôn nhân ấy, bạn bỗng sợ tiếng khóc của con, sợ cả câu hỏi ...